Mọt sách để tôi dạy cậu cách yêu
(Thethaovanhoa.vn) - Tuổi học trò với bao mộng mơ và hồn nhiên, nên tình yêu ở thời điểm này là thứ tình yêu đẹp nhất. Đừng băn khoăn nữa chọn một người khiến thanh xuân tươi đẹp là đủ rồi.
Khi tôi vừa lên lớp mười hai thì cả nhà chuyển đến thành phố khác, điều đó cũng có nghĩa tôi sẽ phải chuyển trường.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi chưa kịp yêu ai, vì như vậy mới tránh được cảnh biệt ly, sướt mướt.
Bạn bè bảo tôi là đứa con gái mạnh mẽ đến ngang bướng, nhưng không bao giờ khiến người khác khó chịu, mà ngược lại còn rất đáng yêu và trượng nghĩa.
Chẳng biết có thể coi đó là một lời khen không nữa, ngày chia tay ai cũng bảo sẽ rất nhớ tôi. Và lời khuyên tôi nhận được nhiều nhất là sang trường mới thì bớt trêu người khác đi.
Ngày đầu tiên nhập học tôi chẳng thấy hồi hộp như mọi người vẫn bảo, cô giáo giới thiệu tôi với cả lớp rồi cho tôi tùy chọn chỗ ngồi.
Nói là chọn chứ thật ra trong lớp chỉ còn duy nhất một chỗ trống ở bàn cuối. Tôi tiến đến đó ngồi xuống, nhìn sang cậu bạn bên cạnh và trong lòng thầm nghĩ: “Lại gặp phải con mọt sách rồi.”
Cậu ta chăm chú vào quyển sách tới nỗi không biết là có người ngồi cạnh, tôi lên tiếng chào hỏi mới giật mình quay ra chào lại.
Cả buổi học hôm đó chẳng ai nói thêm với nhau câu gì vì cậu ta còn mải giơ tay lên bảng phát biểu.
Những ngày sau tôi mới biết mình được ngồi cạnh một thiên tài, hỏi gì cậu ta cũng biết giống hệt một cuốn bách khoa toàn thư.
Chỉ duy nhất một chuyện người đó không biết là con gái và tình yêu, thậm chí tôi còn nghi ngờ giới tính của cậu ta có vấn đề.
Cả ngày tôi nói đủ thứ chuyện chẳng biết cậu ta có nghe hay không, nhưng thi thoảng vẫn thấy bình luận một câu khá triết lí.
Đến lớp tôi chỉ dành một nửa thời gian để học, nửa thời gian còn lại sẽ nghĩ ra đủ thứ để làm, mà hầu như việc học của tôi là do cậu bạn bên cạnh dạy.
Cậu ta suốt ngày nhắc nhở tôi tập trung nhưng những lời đó thường trôi tuột đi mất.
Còn nhớ hôm tôi bị gọi lên bảng vì mất trật tự, đang cuống cuồng không biết làm thế nào, thì cậu ta đưa tờ giấy nhỏ cho tôi để chép. Chẳng hiểu luống cuống thế nào mà để rơi ra, cô giáo nhìn thấy liền phạt cả hai đứa.
Cậu ta bảo đây là lần đầu tiên bị phạt đấy, tôi lại cười toe mà trêu từ nay sẽ còn như vậy nhiều.
Tôi thường quay sang trêu chọc cậu ta, lúc thì lấy kính để cậu ta không nhìn được, cặp kính cận nặng tới vài độ chóng cả mặt vậy mà cậu ta cũng đeo được.
Có khi tôi buồn chán vì không có ai nói chuyện, lại giấu bút của cậu ta đi không có gì để viết bài nên cậu ta phải ngồi nói cùng tôi.
Mà không hiểu sao không nghe giảng nguyên một buổi mà cậu ta vẫn hiểu được bài.
Sau này khi đã thân hơn cậu ta còn đến đón tôi đi học, mỗi sáng cùng nhau đạp xe tới trường cảm giác đó thật bình yên.
Tôi hỏi cậu ta sao chưa yêu ai, hay là giới tính không bình thường. Cậu ta giả bộ bực tức rồi bảo tôi nói linh tinh.
Tôi nhận được nhiều câu hỏi về con gái hơn từ cậu ta, nào là con gái thích kiểu con trai thế nào? Làm sao để tán tỉnh được một cô nàng? Tôi tư vấn nhiệt tình như một chuyên gia, trong lòng thì không khỏi buồn cười vì điều đó.
Những ngày ôn thi cuối cấp mệt mỏi có hai học sinh vẫn miệt mài, một người giảng một người nghe. Chúng tôi đã hứa sẽ cùng cố gắng đỗ đại học để được ngồi cùng nhau tiếp.
Khi đó ngoài việc đọc sách ra, hãy để tôi dạy cậu cách yêu nữa.
Khổng Giang