loading...
(thethaovanhoa.vn) - Có những kí ức người ta dễ dàng quên đi nhưng cũng có những miền nhớ mà thời gian qua rồi xong mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu.
Từ bé tôi đã ít chơi với người khác, không phải vì tôi kiêu kì hay chảnh chọe mà vì tôi không thích cuộc sống ồn ào.
Hơn nữa tôi rất sợ phải nói lời tạm biệt, nên tôi chỉ kết bạn với những ai có thể đi cùng tôi lâu dài.
Có người sẽ cho rằng tôi ích kỉ, tôi thích sở hữu và chiếm đoạt. Có lẽ điều họ nói là đúng, nhưng không phải tự nhiên mà tôi như vậy.
Sẽ đến một lúc nào đó khi trí nhớ của con người không thể lưu trữ nổi tất cả thông tin, thì sẽ loại bớt đi một số thứ để tiếp nhận những điều mới. Nhưng riêng những kí ức về anh thì cả đời này tôi cũng không quên được.
Nó giống một thước phim quay chậm mà tôi tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần không chán.
Trước đây cạnh nhà tôi có một cậu bé hàng xóm nhưng tôi cũng không nói chuyện bao giờ. Còn cậu ta lại nói nhiều hết phần người khác, cậu ta thường sang sân nhà tôi ngồi xích đu cùng tôi.
Cậu ta hỏi tôi mọi chuyện cảm giác như muốn biết hết cả thế giới này vậy. Nhưng tôi cũng chỉ trả lời qua loa.
Cho đến hôm tôi đang đi học về một con chó ở đâu chạy ra, tôi sợ hãi đứng im một chỗ, đúng lúc cậu bé hàng xóm cũng đang đi học về.
Cậu ta chạy tới bảo tôi đứng ra sau, tôi vẫn nhớ như in ánh mắt kiên định lúc đó nhìn tôi mà bảo: “Đừng lo có tớ ở đây rồi”
Nghĩ lại bộ dạng đó mà phì cười, rồi cậu ta đuổi con chó đi nhưng nó lại không nghe mà chạy lại phía chúng tôi. Và tất nhiên cậu bé đó bị cắn rồi.
Tôi dìu cậu ta về nhà, luôn miệng nói xin lỗi. Cậu ta mếu máo nhưng vẫn bảo không sao.
Từ hôm đó chúng tôi trở nên thân thiết, tôi chịu ra ngoài chơi với bọn trẻ hàng xóm cùng cậu ta. Lúc đó trên môi tôi luôn thường trực nụ cười.
Nhưng chẳng bao lâu nhà cậu ta phải chuyển đi, tôi đã nhốt mình trong phòng và khóc, bố mẹ có gọi cũng không ra.
Cậu bé đó sang gõ cửa phòng tôi, đôi mắt sưng húp ôm lấy cậu ta thút thít:”Đừng đi mà”
“Tớ đi rồi sẽ về thôi, cậu chờ nhé”
Tôi đã chờ suốt mười lăm năm, nụ cười cũng héo hon hao gầy, đôi mắt ngấn lệ vẫn luôn mong ngóng. Vậy mà cậu ta vẫn chưa trở về.
Tôi thường ra cái cây trước cửa, nhìn dòng chữ hai đứa khắc tên nhau sắp mờ, có khi bây giờ gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau.
Hà Nội đã sang thu, cái lạnh se se làm lòng người cũng cảm thấy buồn bã. Không phải buồn tới cô quạnh mà là nỗi buồn da diết mãi chẳng thôi.
Hôm nay lớp tôi có học sinh mới đến, tôi cũng chẳng quan tâm lắm tới chuyện đó. Khi cô giáo mời cậu ta tự giới thiệu về bản thân. Tôi giật mình nhìn lên, giọng nói này quen thuộc quá.
“Tình bạn còn lãng mạn hơn cả tình yêu”, vậy nếu như tình bạn trở thành tình yêu thì sẽ thế nào? Liệu đó có phải lựa chọn sáng suốt…
Cậu ta đi xuống cạnh tôi và ngồi xuống, tôi dịch người sang một bên. Cũng không dám chắc có phải cậu ta không, cho đến khi nhìn vào tên trên vở. Cái tên đặc biệt đó chắc không thể trùng được.
Nhưng sao cậu ta không nhận ra tôi vậy? Bỗng dưng tôi thấy hụt hẫng ghê gớm, tôi cũng không khác nhiều so với hồi bé mà.
Suốt một tuần trời tôi không nói chuyện với cậu ta và nhận lại chỉ là sự im lặng. Chiều nay đường phố đông đúc mà sao chỉ có mình tôi lạc lõng, cảm giác thấy một người thật gần mà không thể chạm vào thật khó chịu.
Tôi mải miết đi mà không để ý có người đã chờ sẵn mình trước cửa. Một bàn tay kéo tôi lại: “Bao lâu nay cậu vẫn ít nói vậy à?”
Cậu ta ôm chặt tôi, không hiểu sao nước mắt lại hòa lẫn nụ cười thế này.
Anh chàng hàng xóm thì ra cậu vẫn nhớ tôi.
Khổng Giang
loading...