Cannes giờ có giống Cannes xưa?
(Thethaovanhoa.vn) - Những minh tinh xiêm y váy áo, những người nổi tiếng và cả những diễn viên Hollywood đến đây để làm gái bao (như mô tả của tờ The Hollywood Reporter) đang biến Cannes thành một “hội chợ” hơn là “lễ hội”.
Cùng đọc lại bài viết của tờ Le Figaro để có một sự so sánh giữa Cannes của hiện tại và Cannes của quá khứ.
LHP Cannes ngày nay đã khác xa LHP Cannes của thập niên “B.B”. BB-Brigitte Bardot, cái tên tượng trưng cho một thời đẹp đẽ nhất của điện ảnh Pháp và cũng tượng trưng cho một thời Cannes nồng nàn, đoàn kết và ấm áp nhất.
Brigitte Bardot tại Cannes 1955
Đã xa rồi, cái thời mà những gương mặt điện ảnh xuất chúng, với sơ-mi hay váy đầm đơn giản, không kính râm, không cận vệ, lang thang tản bộ trên đại lộ La Croisette… Thời đó là thế. Những người am tường thường nhắc lại câu nói: “Hãy đến đây vào thời điểm 25 năm về trước thì rõ!”.
Mấy mươi năm sau mà nhắc lại chuyện cũ này hẳn sẽ không làm cho những ai thật sự yêu thích và ngưỡng mộ LHP Cannes phật ý, bởi chính họ có lẽ cũng khó mà tận hưởng lại được không khí của Cannes thời BB. Bởi ngày hội điện ảnh lớn nhất hành tinh này giờ đây thoắt ẩn hiện sau những hàng rào chắn, được bảo vệ bằng một đội an ninh gân guốc, lấp lánh những huy hiệu.
Kirk Douglas và Brigitte Bardot nô giỡn trên bãi biển Cannes vào năm 1953. Họ gần gũi và không cần nhiều khách sáo
Ngày nay, Cannes đã tạo nên hình ảnh của một kỳ “hội chợ” hơn là một “ngày hội”. Irène Bolling, lúc đó đang là đặc phái viên của tạp chí Paris Match, nhớ lại: “Rất đơn giản, lúc 5 giờ chiều, khi mọi người đã kết thúc công việc, chúng tôi kéo tay diễn viên Kirk Douglas ra chơi ném bi sắt ngay trước đại lộ La Croisette”.
Phóng viên Nicole Cornuz - Langlois làm việc cho kênh truyền hình France 2 cũng chưa thể quên được cái thời mà nhà sản xuất phim Maurice Tinchant, một người rất vui tính, tổ chức họp báo ngoài trời, ngay trong sân vườn. Khi đó, tiền không tuôn chảy ồ ạt, nhưng tiếng cười thì vang khắp nơi. Các diễn viên, đạo diễn, cánh báo chí, những người hâm mộ và cả những kẻ hiếu kỳ đều đến để rồi sau đó tự tay ngẫu hứng nên những chiếc bếp lò trên mặt cỏ cho bữa tiệc tối.
Cannes ngày nay, ngoài những bộ phim, được thắp sáng thêm bằng câu chuyện thảm đỏ, mất dần những ý nghĩa gần gũi như ngày xưa
Một BB bước xuống từ chiếc xe Citroën 2CV để đi ăn trưa với diễn viên Jacques Charrier tại nhà hàng La Maison des Pêcheurs, mà giờ đây đã được thay thế bằng một khách sạn sang trọng. Thời đó, người ta có thể gặp gỡ bất cứ ai và tại bất cứ địa điểm nào.
Còn ngày nay, tất cả đều kín như bưng. Người ta chỉ có thể mục kích các ngôi sao qua lớp cửa kính đen của những chiếc limousine chạy tọt đến tận chân cầu thang và cũng chẳng ai buồn nhoẻn miệng cười.
Rồi khi các buổi lễ kết thúc, cũng chính những chiếc xe hơi đó nhanh chóng rẽ đám đông rồi mất hút sau những cánh cổng biệt thự sang trọng.
Từ trái qua, đạo diễn người Mỹ, Otto Preminger cùng nữ minh tinh Liza Minnelli và nam diễn viên Ken Howard đến Cannes 1970 để quảng bá bộ phim "Tell me that you love me, Junie Moon" với hình ảnh dung dị không thấy lại ở Cannes bây giờ
Ngày nay, theo phóng viên Anne de Gasperi - một nhà bình luận và người yêu thích những ngày hội điện ảnh này từ hơn 30 năm nay, “LHP Cannes đã trở thành một sự kiện quá to tát, mặc dù việc khám phá ra một bộ phim mới luôn là niềm đam mê cháy bỏng của nhiều người mà chỉ có Cannes mới có thể mang lại. Nhưng tình hình kinh tế chung và việc chạy theo lợi nhuận đã giết chết giới phê bình”.
Trên thực tế, LHP Cannes đã ít nhiều trở nên biệt lập. Và thế là, vẫn còn đó những kỷ niệm về một thời hạnh phúc và say mê không thể chối cãi được của ngày xưa, khi ta đang dạo chơi trên đại lộ La Croisette rồi bất ngờ “chạm trán” diễn viên Burt Lancaster.
Có một buổi phỏng vấn đạo diễn Luchino Visconti vào những năm của thập niên 1970 trong đó một phóng viên hỏi: “Ông nghĩ sao về đời sống xã hội?”. Vẫn điềm tĩnh, đạo diễn Visconti trả lời bằng một câu “hỏi lại” bất hủ: “Vậy anh thấy đời sống xã hội ở đâu?”.
Thảo Nguyên (Theo Le Figaro)