Những cơn giận dữ và máu ăn thua đã tạo nên Alex Ferguson vĩ đại (Phần 5 - HẾT)
(Thethaovanhoa.vn) - Vài tháng sau đó, khi mọi chuyện đã lắng xuống, Aberdeen bắt đầu tăng tốc cho một danh hiệu nữa. Ferguson đã đưa về Stark từ St Mirren và kiếm được chiến thắng 2-0 chung cuộc trước Hamburg ở Siêu Cúp châu Âu.
- Những cơn giận dữ và máu ăn thua đã tạo lên Alex Ferguson vĩ đại (Phần 4)
- Những cơn giận dữ và máu ăn thua đã tạo lên Alex Ferguson vĩ đại (Phần 3)
- Những cơn giận dữ và máu ăn thua đã tạo nên Alex Ferguson vĩ đại (Phần 2)
- Những cơn giận dữ và máu ăn thua đã tạo nên Alex Ferguson vĩ đại (Phần 1)
Dù ở giải VĐQG họ khởi đầu chậm chạp, một chiến thắng 3-1 trước Celtic đã khởi động cho chuỗi 14 chiến thắng trong 16 trận. Trong suốt hành trình đó, Ferguson tiếp tục phong cách dữ tợn của ông và buộc mọi cầu thủ phải ở trong tâm lý sợ hãi.
Một số hành động của ông quá khắc nghiệt và đôi khi bất công. “Tôi rất dữ tợn và ngờ rằng không ai thích cả, nhưng điều đó khiến cầu thủ đều phải ra vẻ đàn ông và làm tăng tính chiến đấu cho họ”, ông viết. Như mọi khi, điều khiến Ferguson giận dữ là cầu thủ rượu chè. Một tối thứ Sáu, Strachan thấy ông lái xe qua nhà anh để kiểm tra xem anh có nhà không. Ferguson thường khuyến khích cầu thủ kết hôn sớm, và trong khi hầu hết mọi người theo lời ông, những ai ngoại lệ rất dễ trở thành mục tiêu của ông. Một người như thế là Cooper, người từng có lần đang ngồi trong quán rượu chuẩn bị nâng ly thì Ferguson xuất hiện như từ dưới đất chui lên.
“Cậu đang uống gì đấy?” Ferguson hỏi anh.
Cooper bắt đầu vã mồ hôi.
“À, ờ, là Coca”.
Ferguson tới gần hơn. Ông ngửi ly chất lỏng và nhìn anh.
“Chẳng giống Coca tí nào cả”.
“Là Coca thật mà”, Cooper lắp bắp.
Ferguson uống một ngụm. Rồi ông tiến lại gần hơn nữa, nói giọng trầm:
“Cậu chết rồi”.
“Sao?”
“Cậu chết rồi. Sáng thứ Hai…”
Trong khi cuộc thánh chiến chống lại đồ uống có cồn là dễ hiểu, Ferguson cũng không tha thứ cho những chuyện lặt vặt. Ông từng phạt Hewitt 20 bảng vì lái xe vượt mặt ông trên đường đến sân tập. Trong một trận đấu ở Morton, trong điều kiện thời tiết tồi tệ, Ferguson hỏi có ai muốn mặc áo tay dài không. Khi Doug Considine nói có, Ferguson đã loại anh này khỏi đội hình thi đấu.
Ở Pittodrie, các cầu trẻ phạm luật sẽ bị phạt rửa xe hoặc phải chạy vào trong rừng. Khi chơi bi-a, Ferguson và Knox thậm chí mang theo gậy bóng chày. Đó không phải là sự đe dọa nghiêm túc, nhưng Knox từng có lần tắt đèn và vung gậy tứ tung. “Đôi khi phải dọa họ… Không đánh trúng họ. Nhưng cũng sướt qua”, Knox nói với Grant. “Thời đó có những chuyện mà nếu bây giờ chúng tôi làm thì sẽ bị bỏ tù”.
Trong những dịp khác, Ferguson sử dụng cơn giận của ông như một công cụ. Bất kỳ điều gì cũng có thể làm ông tức điên, nhưng ông cũng có thể biến đó thành một hành động chỉ để giữ kỷ luật trong đội bóng. Trong một lần nói chuyện với đội vào giờ nghỉ, ông suýt nữa thì đánh nhau, nhưng rồi lại bình tĩnh tiếp tục những phân tích của mình. Ông từng có lần chửi bới McGhee trong giờ nghỉ, rồi mời anh này và vợ tới ăn ở nhà hàng Trung Hoa sau trận đấu. Một lần khác, Ferguson bảo trước với Miller, McLeish và Leighton rằng ông sẽ phải quát tháo họ trước cả đội ngày hôm sau, và lệnh cho họ không được đáp lại. Theo Barclay, Strachan thậm chí từng thấy Ferguson quát tháo Rougvie trước mặt nhiều người, rồi nháy mắt với anh và nói: “Nếu cậu ấy đánh tôi, thì tôi chết chắc”.
Một sự kiện như thế có thể đã xảy ra trước trận chung kết Cúp QG Scotland, mà Aberdeen lần thứ 3 liên tiếp tham gia mùa đó. Họ đã thua Porto ở bán kết Cúp C2, nhưng đã giành thêm một chức VĐQG nữa. Giờ họ nhắm tới cú đúp. Ferguson thấy Rougvie xuất hiện trên trang bìa tờ Aberdeen Evening News ngồi chễm chệ trên xe mô-tô. Các cầu thủ thấy chuyện đó thật hay ho, nhưng Ferguson, sợ điều đó trở thành tiền lệ xấu, đã ra lệnh cho Rougvie vào văn phòng của ông, buộc cầu thủ này đổi xe mô-tô lấy xe máy thường, hoặc là anh ta sẽ bị bán đi. Rougvie tuân lệnh, nhưng rõ ràng là bất mãn. Vài ngày trước trận chung kết, một chiếc xe tải đâm vào xe máy thường của anh và khiến anh phải nhập viện.
Không rõ bằng cách nào, Rougvie vẫn ra sân ở trận chung kết. Anh không nói với cả Ferguson lẫn các bác sĩ của đội về sự cố đó. “Chẳng có gì lạ là anh ta chơi tệ hại và bị thay ra”, Ferguson viết. Dẫu sao, Aberdeen đã thắng 1-0 để lập cú đúp lịch sử, lần đầu tiên có một đội bóng bên ngoài Glasgow làm được điều đó.
Trên chuyến xe buýt trở về, sâm-panh chảy như suối. Ferguson đã đặt 8 thùng rượu chuẩn bị cho chiến thắng, nhưng thư ký của đội Ian Taggart rất lo chủ tịch Donald sẽ thấy sự hoang phí đó không thể chấp nhận. Khi Donald thấy các thùng rượu, Taggart đảm bảo với ông rằng sẽ chỉ 2 thùng được đưa lên xe buýt. Đó là một lời nói dối: Ferguson đã giấu 6 thùng nữa trong nhà vệ sinh trên xe buýt và trên đường về, Donald để ý thấy số chai rượu vượt quá 2 thùng, ông quay sang Ferguson và hỏi: “Anh Ferguson, hôm nay chúng ta giành được bao nhiêu chiếc cúp đấy?”
Sau một năm chiến thắng nữa, Ferguson bắt đầu trở thành nạn nhân cho thành công của chính ông. Các CLB giàu hơn muốn cầu thủ của Aberdeen, và mùa Hè 1984, ông mất 3 trụ cột. Strachan gia nhập Manchester United, Rougvie tới Chelsea và McGhee chuyển sang Hamburg. Bù lại họ đưa về tiền đạo Frank McDougall, một chữ ký nữa từ St Mirren.
Bản thân Ferguson cũng nhận được nhiều đề nghị. Ông đã từ chối Tottenham và Rangers, những quyết định không dễ dàng. Trong chuyến du đấu đầu mùa ở Đức, Cooper và Peter Weir dính chấn thương dài hạn, trong khi McMaster trước đó đã được xác nhận sẽ vắng mặt cả mùa. Aberdeen sau đó bị loại ở vòng 2 League Cup dưới tay đội hạng thấp Airdrie, rồi vấp ngã ở vòng 1 Cúp C1 trước một đội Đông Đức ít tên tuổi Dinamo Berlin. Quá nhiều thứ lạc hướng tới mức Ferguson bắt đầu cảm thấy ông phải ra đi.
Ít nhất họ vẫn chơi tốt ở giải VĐQG. Họ thắng 15 trong 17 trận đầu tiên, và McDougall tỏ ra là một chữ ký thành công. Giống như Archibald, anh có quan hệ phức tạp với Ferguson. Trong một trận đấu, anh dính một chấn thương cơ và buộc phải rời sân. Ferguson nổi đóa với anh trong phòng thay đồ. Nhưng McDougall hóa ra là một nhà cựu vô địch quyền anh nghiệp dư ở Glasgow, anh tung một cú móc khiến Ferguson đổ gục xuống sàn. Ferguson đứng lên và nói anh coi như đã xong. Tuy nhiên không lâu sau đó, McDougall lại trở lại đội hình. Một phần bởi Ferguson thích những kẻ mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng bởi lý do thực dụng khi ông không thể để tiền đạo giỏi nhất của mình ngồi ngoài. McDougall ghi 22 bàn ở giải VĐQG Scotland mùa đó.
Vào cuối tháng 4, Aberdeen giành chức VĐQG thứ 2 liên tiếp sau trận hòa 1-1 trên sân nhà trước Celtic. Cuối cùng họ có 59 điểm và ghi 89 bàn trong 36 trận, cả hai đều là những kỷ lục của giải đấu. Bất chấp một khởi đầu có phần chệch choạc, chiến dịch diễn ra suôn sẻ tới mức Ferguson đánh giá đội bóng đó ngang với những người hùng của Gothenburg.
Giờ thì mọi đội bóng đều muốn có Ferguson. Vượt qua vị thế tỉnh lẻ và tinh thần nhận thua của Aberdeen, ông đã đập tan sự thống trị của Glasgow ở Scotland với thứ bóng đá tấn công hấp dẫn, khả năng quản trị nhân sự khôn ngoan, những chữ ký nhìn xa, và lòng quyết tâm không lay chuyển. Arsenal và Wolverhampton đã tiếp cận ông và bị từ chối, nhưng ông đã bắt đầu nhìn sang giải vô địch Anh.
Rồi một sự xao nhãng nữa xảy ra. Trong vài tháng, Ferguson đã hỗ trợ cho Stein ở ĐT Scotland, nhưng trong trận vòng loại World Cup quyết định trên sân Ninian Park, Stein đột quỵ ngay trên ghế chỉ đạo và qua đời. Sau tai họa đó, Ferguson được lựa chọn để đưa ĐTQG dự World Cup 1986. Điều đó ảnh hưởng tới công việc của ông ở Aberdeen, và mùa đó họ chỉ về hạng 4.
Còn những điều khác cản bước Ferguson. Khi Aberdeen thua Gothenburg ở tứ kết Cúp C1, ông đã tỏ ra thất vọng ở Pittodrie và nói mọi người không nên coi thành công là chuyện nghiễm nhiên. Ông cũng cảm thấy CLB được điều hành tốt tới mức ông không còn thử thách nào nữa. Sau chiến thắng 3-0 trước Hibs ở bán kết Cúp QG Scotland, ông nói với Donald rằng ông cân nhắc ra đi. Donald đáp lại rằng sẽ chỉ có 2 nơi đáng để ông cân nhắc nếu ông rời Aberdeen: Barcelona và Manchester United.
Aberdeen kết thúc mùa đó với Cúp QG Scotland và League Cup. Ferguson sau đó đưa ĐT Scotland tới Mexico, nơi họ về bét ở vòng bảng có mặt Đan Mạch, Tây Đức, và Uruguay. Dẫu vậy, đó vẫn là một cuộc phiêu lưu đáng nhớ, và một số cầu thủ Aberdeen không còn động lực khi phải chuyển từ sân chơi tầm cỡ thế giới ở Mexico sang những chuyến du đấu đầu mùa với một đội tỉnh lẻ của Scotland. Tình hình tệ hơn bởi McDougall dính một chấn thương lưng và tới đầu tháng 10, Aberdeen đã bị loại khỏi League Cup và Cúp C2. Thật đáng nói khi đội đánh bại họ ở châu Âu là Sion, cũng đối thủ đã bị Aberdeen đè bẹp 11-1 chung cuộc 4 năm trước.
Những diễn biến khác cho thấy các thế lực cũ của bóng đá Scotland đang trở lại. Vào mùa Hè, Rangers gây sốc với việc chiêu mộ được Graeme Souness trong vai trò cầu thủ kiêm HLV, đổ tiền vào đội hình và mua sắm lớn. Họ đánh bại Aberdeen 2-0 ở Ibrox vào tháng 9. Đội bóng của Ferguson vẫn chơi đầy kiêu hãnh, nhưng Rangers tỏ ra sung sức hơn, trong khi Aberdeen, như lời Ally McCoist, “không khác gì một tay võ sĩ đã đấu quá nhiều trận”.
Ferguson hẳn cũng cảm thấy điều đó. Không lâu sau đó, tin tức về việc Man United sa thải Ron Atkinson được loan báo và ngày 5/11, Ferguson nhận được một cuộc gọi từ chủ tịch Man United Martin Edwards. Họ nhất trí các thỏa thuận và ngày hôm sau, ông ra mắt trong vai trò tân HLV Man United. Ở Aberdeen chẳng ai ngạc nhiên. Các cầu thủ từ lâu đã nghĩ ông sẽ tới Man United và thật ra họ thấy lạ là ông ở lại CLB lâu như thế.
Phần còn lại thì đã là lịch sử.
Trần Trọng
Dịch từ Times on the ball