Này anh - lại nói yêu em đi
(Thethaovanhoa.vn) - Có những thứ chỉ khi mất đi thì mới nhận ra được giá trị của nó, và thứ người ta nhận lại sẽ là sự nuối tiếc vô bờ.
Chúng ta chẳng đủ trường thành để nói đến những việc lớn lao, nhưng cũng không còn nhỏ để hành động tùy tiện theo cảm xúc. Chỉ là mỗi khi trái tim thổn thức lại thấy lòng mình như sóng xô vào bờ.
Tuổi mười tám với bao dự định và ước mơ ấp ủ, những ngã rẽ cũng xuất hiện khiến mỗi cô cậu học trò phải suy nghĩ ngổn ngang. Thường thì không ai chọn bắt đầu tình yêu khi đang học lớp mười hai.
Anh hơn tuổi nhưng lại đi học muộn một năm, nên cả lớp ai cũng gọi bằng anh. Chỉ có em là xưng tên với anh nên chắc anh đã bị chú ý. Nhưng em thì không quan tâm lắm, vì thời gian em chẳng có nhiều.
Ngoài đi học trên trường em còn phải học thêm, nên tranh thủ từng tí một để ra ngoài chơi với lũ bạn, em chẳng nghĩ mình sẽ yêu ở cái tuổi này.
Em có đứa bạn thân khác với em nó là đứa nhẹ nhàng và hiền lành, nhưng cũng vì chăm học quá mà chẳng yêu ai.
Hôm em với đứa bạn đi chơi vô tình cũng gặp anh ở đó, anh chào hỏi rồi bị lôi vào nhập hội. Học cùng nhau ba năm nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện nhiều đến thế.
Sau hôm đó anh tiếp cận em và đứa bạn thân nhiều hơn, ba người đi đâu cũng có nhau. Anh dành cho em sự quan tâm đặc biệt, nhưng em chỉ nghĩ đơn giản đó là tình cảm bạn bè.
Đứa bạn thân bảo hình như anh thích em, em xua tay chối đây đẩy. Em không muốn vướng vào chuyện tình cảm lúc này.
Sau hôm đó em giữ khoảng cách với anh, cũng không nói chuyện hay tiếp xúc nhiều. Anh nhận thấy điều đó, nhắn một tin dài gửi cho em. Em lướt mắt qua rồi giật mình sững sờ bởi dòng chữ cuối cùng “làm người yêu anh nhé”.
Em bối rối chẳng biết trả lời sao, nhưng cuối cùng vẫn nhắn tin từ chối, vì em cho rằng đây không phải thời điểm thích hợp.
Em thấy hơi buồn một chút nhưng tự an ủi mọi việc sẽ qua nhanh thôi. Đứa bạn thân thì trách sao em không thành thật với chính mình.
Mấy ngày sau em thấy anh đi cùng cô bạn lớp khác, bỗng cảm thấy có chút chạnh lòng. Sao con người lại thay đổi nhanh đến thế được. Đúng là thứ tình cảm tuổi học trò chóng đến chóng qua.
Em dặn mình phải quên đi, nhưng càng cố thì lại càng thấy nhớ. Em muốn nghe giọng nói của anh, muốn cùng nhau lên thư viện học bài, em toàn ngủ quên để anh phải cõng xuống tầng.
Ngăn bàn của em dạo này trống trơn sáng đến chẳng còn đồ ăn để sẵn, em cũng bỏ hoàn toàn bữa sáng, nhìn em đứa bạn thân xót xa.
Nó bảo em nếu yêu thì phải nói, nhỡ đâu anh và người kia không có gì. Em cáu lên với nó sự thật bày trước mắt còn mong đợi đó là giả dối sao?
Em bật khóc nức nở, ôm chầm lấy đứa bạn vào lòng. Em kể nó nghe sự hối hận của em, nhưng cái tôi không cho phép bản thân mở lời trước với anh.
Anh bước ra từ sau cánh cửa, em vội vàng gạt nước mắt. Anh ôm em vào lòng và dỗ dành “sao cũng yêu anh mà không nói”.
Em đẩy anh ra rồi hờn dỗi, anh và đứa bạn thân quay ra cười với nhau, em không hiểu chuyện gì. Anh bảo anh yêu người khác nhưng vẫn quan tâm em mà.
Em lại khóc nức nở anh đưa tay lên gạt nước mắt đang rơi. Anh giải thích cho em mọi chuyện, đó là em họ của anh. Vì muốn em nhận ra tình cảm của bản thân nên mới trêu em đấy.
Chẳng hiểu sao lúc đó em không tức giận mà ngược lại còn thấy vui. Em nở nụ cười rạng rỡ vậy anh sẽ lại nói yêu em chứ.
Tất nhiên rồi anh yêu em cô gái ngốc nghếch ạ.
Khổng Giang