Lời chia tay không được nói ra
(Thethaovanhoa.vn) - Có những sự im lặng khiến con người ta sẽ còn phải day dứt, băn khoăn cả đời. Nhưng cũng có sự im lặng là để bớt đau lòng cho cả đôi bên.
- Người thừa kế Tập đoàn Samsung nộp đơn kháng án
- Huyền thoại phim kinh dị Tobe Hooper qua đời ở tuổi 74
- Teambuilding: Chơi trò 'Bước chân đoàn kết' như thế nào?
Chắc anh vẫn thắc mắc, vì sao ngày đó em ra đi không nói với anh lời nào. Trên đời chẳng có gì là không có lí do của nó cả, và em chưa từng hối hận về quyết định ngày đó của mình.
Nếu nghĩ lại sẽ có lúc em thật sự giận anh, vì anh đã khiến em phải buồn nhiều như vậy. Em cứ ngỡ tình yêu là chuyện của hai người, vậy mà có lúc lại thêm cảngười thứ ba.
Em nhận được cuộc gọi từ số lạ, câu hỏi đầu tiên đã khiến em giật mình: “Chị có hoàn toàn tin tưởng vào người yêu mình.” Một cuộc gặp đầy bất ngờ diễn ra, em thấy trước mặt là một người con gái chừng tuổi như em, mới chỉ ngoài đôi mươi.
Nhưng vẻ mặt sắc lạnh và đầy mạnh mẽ. Cô ấy chẳng vòng vo nói nhiều, vào thẳng vấn đề mà em cũng đang nghĩ tới, hóa ra suy đoán của em trên cả đoạn đường là đúng. Anh đã giấu diếm yêu thêm người khác sau lưng em.
Em nghĩ thường những trường hợp như vậy người có quyền được gào thét, quát nạt là em. Xong, đây là đời chứ không phải phim, cô gái đó lạnh lùng đề cập thẳng chuyện em nên chia tay với anh. Em hỏi lí do tại sao phải như thế, vì em mới là người yêu chính thức của anh mà.
Cô ta nhìn thẳng mắt em mà nói: “Hãy buông tha cho anh ấy, vì nếu thật lòng yêu nhau đã không có chuyện tôi xuất hiện giữa hai người.” Lúc đó em đã rất bình tĩnh mỉm cười rồi nói thật nhẹ nhàng: “Còn yêu hay không tự tôi biết, người thứ ba như cô đáng thương hơn đáng trách nên tôi chẳng muốn nói nhiều.”
Em thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt, nhưng em không cảm thấy vui hay hả hê gì. Vì người thua cuộc mới thật sự là em.
Là em yêu anh chưa đủ, hay vì tình yêu này khiến anh mệt mỏi mà anh lại tìm một người thứ ba. Thế này chẳng khác nào em mới là người bị đánh ghen.
Em giấu anh về cuộc gặp đó, vì em nghĩ sớm muộn anh cũng quay trở về, vì người ta “ăn phở mãi được đâu.”
Nhưng anh vẫn tiếp tục lừa dối, nghĩ rằng em không hay biết điều gì. Cho đến khi em nhận được những bức ảnh, người em yêu đang nằm bên cạnh cô gái khác, từng giọt nước mắt đua nhau rớt xuống ướt màn hình điện thoại.
Từ giây phút đó, em biết trái tim anh đã không còn thuộc về riêng em nữa. Em vẫn bình thường với anh nhưng trong lòng dậy sóng. Em suy nghĩ mấy ngày rồi mới đưa ra quyết định.
Em xin ba mẹ cho em ra nước ngoài du học, không phải em chạy trốn mà đến lúc em cần phải đi. Em cũng không nhường anh cho người khác, mà là anh không xứng đáng với tình cảm của em.
Cầm vé máy bay trên tay, em đã khóc như lần cuối nghĩ về anh. Anh vẫn không biết gì về chuyến đi này, sáng nay vẫn gọi em dậy đi làm đúng giờ.
Em cũng không có ý định nói lời chia tay hay tạm biệt, vì em nghĩ không nhất thiết phải quá rõ ràng, rồi chúng ta sẽ lại hỏi nhau về lí do, mà thật lòng em chẳng muốn nghĩ tới chút nào.
Hoặc đây cũng có thể coi là sự trừng phạt, em tin anh sẽ phải dằn vặt suốt đời và có khi là oán hận em mỗi khi nghĩ về. Nhưng không sao vì em vẫn thấy việc mình làm hoàn toàn đúng.
Máy bay cất cánh, em gửi cho anh một tin nhắn “Chào anh em đi đây”.
Sau đó em tháo sim và không bao giờ dùng lại số này nữa. Những đám mây lơ lửng ngoài cửa sổ, trôi vô định trên bầu trời. Cũng giống như em thả lòng mình hoang hoải và lặng im không nói một lời.
Khổng Giang