Hôn nhân sắp đặt (P1)
(Thethaovanhoa.vn) - Khi kết hôn người ta sẽ thiên về trách nhiệm nhiều hơn là tình cảm. Rất khó để có thể lấy được người mình yêu, và càng khó để lấy được người yêu mình.
Hôn nhân không chỉ toàn màu hồng như chúng ta nghĩ, đó là một bức tranh với đủ thứ màu pha vào.
Em mới hai ba tuổi còn chưa đủ kinh nghiệm để chăm sóc bản thân, chứ nói gì đến việc chăm nom cả một gia đình.
Đến người gắn bó với mình cả đời em còn không được lựa chọn, mà là cha mẹ “đặt đâu thì phải ngồi đấy”.
Việc cưới xin của em chỉ kéo dài trong vòng bốn tháng từ khi hai bên ra mắt. Em cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt về anh. Chỉ là bố mẹ chúng ta quen nhau rồi làm mai làm mối.
Chưa khi nào em nghĩ sẽ kết hôn với người hơn mình tận mười tuổi, vì như vậy khác biệt về lối sống rất khó hòa hợp.
Hàng ngày anh đến đón em đi chơi, nhưng hầu như chỉ có em nói chuyện còn anh thì lắng nghe. Em hỏi gì thì anh nói đấy.
Em đã mường tượng ra cuộc sống nhàm chán sau này của mình, khi vợ nói hết phần chồng.
Những lúc em ốm anh không lo lắng tới mức sốt sắng, chỉ lặng lẽ mua thuốc đến cho em.
Anh không hào hứng mỗi khi đi cùng em tới những chỗ vui chơi của giới trẻ, nhưng anh luôn đưa em đi và nắm tay em thật chặt.
Một người đàn ông ngoài ba mươi lại có thể cùng em làm trò để chụp ảnh, gắp bằng được con thú bông em thích, và ngồi hàng tiếng đồng hồ để chờ sao băng với em.
Có lẽ không cần yêu nhưng em cũng thấy xúc động.
Ngày anh đưa em đi thử váy cưới, em chẳng ngạc nhiên vì thường ngày vẫn thấy anh trong bộ vest lịch lãm. Nhưng em nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong mắt anh khi thấy em bước ra từ phòng thử đồ.
Vì đến em còn phải ngỡ ngàng khi soi mình trong gương, em không phải cô dâu xinh đẹp nhất nhưng lại có điều gì đó rất khác biệt.
Bình thường em chỉ mặc quần jean với áo phông chẳng mấy khi điệu đà tới mức này.
Chiếc váy trắng bồng bềnh trễ vai, ôm gọn vào thân hình bé nhỏ. Em cười toe khi thấy anh, và đó cũng là lần đầu em biết chồng tương lai của mình cười đẹp đến mức nào.
Ngày cha dắt tay em vào lễ đường trao cho anh. Em đã không kìm nén nổi mà bật khóc, mặc dù anh là người tốt nhưng em sợ phải sống với người không yêu mình.
Đêm tân hôn của chúng ta em cảm thấy lo lắng khi đó là dấu mốc em trở thành người phụ nữ của anh.
Hơi thở ấm nóng dồn dập bao phủ lên cơ thể của em, những cái hôn điên cuồng nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Em không cảm thấy đau mà như được trân trọng, khi anh làm mọi thứ từ từ và luôn thì thầm hỏi em có sao không. Đêm đó em đã có một giấc mơ đẹp, khi cuộn tròn trong lồng ngực của anh.
Sáng hôm sau em cuống cuồng dậy chuẩn bị ăn sáng, anh đi từ gác xuống với gương mặt ngạc nhiên. Anh bảo em không cần dậy sớm như vậy, anh có thể ra ngoài ăn.
Cuộc sống của em không mấy thay đổi trừ việc anh hay đi làm về muộn và đi công tác xa. Em chỉ lủi thủi ở nhà một mình, thế này có khác gì độc thân đi ở nhờ nhà người khác.
Nhưng đi đâu về anh cũng không quên mua quà cho em, xong giữa chúng ta dường như vẫn có khoảng cách. Em không biết do anh ít nói, hay không yêu em mà chúng ta chẳng mấy khi có thể trò chuyện.
Điểm hòa hợp duy nhất có lẽ chỉ là lúc ở trên giường. Em bỗng thấy mình giống một người phụ nữ bất hạnh.
Muốn được ràng buộc như bao người phụ nữ khác khi phải chăm sóc gia đình. Chứ tự do thế này em cũng thấy không quen.
Khổng Giang
Theo Thể thao & Văn hóa