ĐT nữ Việt Nam 0-2 ĐT nữ Bồ Đào Nha: Họ đã chiến đấu với trái tim nóng, nhưng…
Những lá cờ đỏ được phất lên, những tiếng hô "Việt Nam, Việt Nam" âm vang khắp sân, những tiếng trống của các cổ động viên Bồ Đào Nha, vốn ít hơn nhiều cổ động viên chúng ta, bị chìm đi trong biển cờ đỏ và những tiếng hô ấy. Đó là những phút đầu của trận Bồ Đào Nha-Việt Nam…
Có lẽ hàng nghìn cổ động viên mặc áo đỏ trên sân Waikato đã tin rằng, họ sẽ được chứng kiến một bàn thắng lịch sử từ những phút đầu trận đấu. Một cú đánh gót của Huỳnh Như cho Hoàng Thị Loan ngay ở những giây đầu đã khiến đội bạn phạm lỗi. Từ tình huống đó cũng như pha phạt góc sau đó, bóng đã quanh quẩn trong khu 16m50 của Bồ Đào Nha. Nhưng bàn thắng không được ghi.
Điều kì diệu đã không đến
Ngay sau đó, chính họ thót tim khi chứng kiến đội bóng xứ Iberia có 2 cơ hội nguy hiểm, trước khi lưới của Kim Thanh rung lên ở phút thứ 7 khi bẫy việt vị của chúng ta sập quá chậm. Những trái tim nghẹn lại, nỗi thất vọng ập đến trong giây lát hệt như một gáo nước lạnh dội lên đầu họ dưới cái lạnh 9 độ lúc trận đấu bắt đầu. Những tiếng hô "Portugal, Portugal" cùng tiếng trống của một số rất ít các cổ động viên Bồ Đào Nha vang lên ầm ỹ.
Các cổ động viên Việt Nam không tin là bàn thua đến sớm thế. Trong chốc lát, cơn choáng trôi qua và họ bắt đầu hát "Việt Nam, Việt Nam" để cổ vũ các cô gái đá bóng. Tiếng hát vẫn không ngừng vang lên kể cả khi lưới chúng ta rung lên lần thứ 2 ở phút 21, dù đã có một thoáng thất vọng, một thoáng buồn.
Không, đây không phải trận đấu với Mỹ và có lẽ đội tuyển cũng đã không có cách tiếp cận phù hợp ngay từ đầu khi quyết chơi cao và chấp nhận rủi ro để có bàn thắng sớm. Nhưng hàng thủ tổ chức rất tốt trong trận gặp Mỹ đã để lộ nhiều khoảng trống ở trận này và Kim Thanh một lần nữa tiếp tục là người nữ anh hùng trong khung gỗ. Những điều ấy thực ra người hâm mộ đều hiểu. Họ chỉ mong được chứng kiến một điều kì diệu nhỏ nhoi nào đó, như một bàn thắng chẳng hạn. Nó không đến khi Việt Nam có cú sút đầu tiên cuối hiệp 1. Cơ hội vẫn còn rất xa, bởi cú sút ở rất xa.
Các camera đã ghi lại cảnh HLV Mai Đức Chung không hài lòng với các học trò khi hiệp 1 kết thúc. Ông rời sân sau cùng và vẫn nói điều gì đó, không ngừng. Ông nói với cầu thủ nào, hay với chính ông, không ai biết. Chỉ biết là ông không vui, một thái độ ít thấy ở trận đầu ra quân ở World Cup với Mỹ.
Trong suốt hiệp 2, ông cứ đứng đó bên đường piste, tay chắp sau lưng và khuôn mặt không một chút cảm xúc khi các học trò của ông tìm mọi cách để ngăn cản đối phương ghi thêm những bàn thắng nữa. Trời ngày càng lạnh hơn và tiếng trống của các cổ động viên Bồ Đào Nha ít ỏi dường như vang to hơn tất cả. HLV Mai Đức Chung, người đam mê câu cá chỉ sau bóng đá, vẫn im lặng đứng đó, thỉnh thoảng lắc đầu. Ông đã không câu được con cá nào trong trận đấu tưởng như khả dĩ nhất để làm điều kì diệu.
"I wanna dance with somebody"
Câu cá cần sự kiên nhẫn và khả năng chờ đợi, chờ đợi đến cùng. Nhưng đội quân của vị tướng già bóng đá đã không làm điều đó từ đầu trận mà chấp nhận rủi ro để kiếm tìm điều kì diệu. Điều đó đã không bao đến. Hai bàn thua sớm đã khiến họ rơi vào một tình thế cực kỳ khó khăn trong suốt phần còn lại của trận đấu. Ở trận gặp Mỹ, chúng ta đã thủng lưới ở phút thứ 13 và pha cản phá penalty của Kim Thanh là động lực giúp đội tuyển chơi tự tin hơn trong suốt phần còn lại của trận đấu, dù sau đó họ thua thêm hai bàn nữa. Với Bồ Đào Nha, đó là một bước lùi về sự thể hiện, nhưng cũng là một bài học quan trọng mà họ phải lĩnh hội ở sân chơi thế giới. Nó sẽ giúp ích nhiều cho họ sau này.
Trước trận, trên sân Waikato, loa bật rất to các bài hát của những năm 1980. Whitney Houston hát vang bài "I wanna dance with somebody" (Tôi muốn nhảy với ai đó). Người Bồ Đào Nha đã nhảy kiểu của họ, không phải những điệu fado buồn mà là những điệu disco kiểu thời Whitney, và chiến thắng.
Chúng ta cũng cố gắng nhảy, theo cách riêng mình, nhưng là nhảy để học từ thất bại. Trời rất lạnh và các cô gái đá bóng Việt Nam đã chiến đấu với trái tim nóng, các cổ động viên trên sân và hàng triệu người hâm mộ ở nhà cũng sát cánh bên họ với những trái tim nóng, nhưng thế là chưa đủ để biến những ước mơ thành hiện thực. Nhưng đây mới là World Cup đầu tiên, là lần đầu ra biển lớn, là một thực tế phũ phàng về sự chênh lệch trình độ và đẳng cấp không khó nhận ra.
Nhưng không có lần đầu làm sao có lần sau. Các cổ động viên Việt Nam không ngại cái lạnh kinh khủng để đến đây cổ vũ vẫn hô vang "Việt Nam, Việt Nam" cho đến những giây cuối cùng, vẫn mong chứng kiến một điều kì diệu nào đó. Vẫn cảm ơn các em và HLV Mai Đức Chung vì tất cả. World Cup của chúng ta còn một trận đấu nữa và rồi hành trình World Cup này của họ sẽ khép lại.
Không sao, thật tuyệt khi các em đã ở đây. Hãy cùng vun đắp và phấn đấu cho những World Cup tiếp theo…