Chúng ta vẫn vậy chỉ là thời gian thay đổi thôi
(Thethaovanhoa.vn) - Ai cũng mong rằng mọi thứ tình cảm luôn tốt đẹp như ngày đầu tiên bên nhau. Nhưng là con người hay thời gian đã thay đổi?
Cô và anh yêu nhau từ ngày còn học cấp ba, mối tình của hai người không phải là đẹp mà phải nói rằng rất hợp. Dường như họ sinh ra để dành cho nhau vậy.
Từ gia cảnh cho đến ngoại hình của cả hai đều rất tương xứng. Ngày đó họ như hình với bóng luôn đi cùng nhau. Cô cứ ngỡ mọi chuyện sẽ mãi êm đẹp mà trôi qua.
Khi anh lên lớp 12 còn cô mới chỉ học lớp 11, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho khoảng thời gian sắp tới khi không thể ở bên nhau. Anh xoa đầu cô và dỗ dành như đứa trẻ.
Chỉ một năm thôi khi cô học đại học hai người sẽ lại gần nhau. Hơn nữa anh sẽ về thăm cô thường xuyên.
Khoảng thời gian một năm đó với cô dài vô tận, cô đếm từng ngày trôi qua để được ở cạnh anh.
Cô đỗ vào một trường đại học có tiếng ở thành phố, thật ra học lực của cô rất bình thường đã phải cố gắng ngày đêm để đạt được thành quả đó.
Vì ngôi trường cô chọn ở gần trường anh, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho hai người gặp mặt.
Khi lên thành phố nhập học, cô được anh đến đưa đi. Lâu rồi hai người mới được gặp, nỗi nhớ cồn cào được lấp đầy bằng những nụ hôn.
Những ngày sau đó hai người quấn quýt với nhau để bù cho khoảng thời gian xa cách, nhưng cô để ý thấy anh hay nhắn tin với ai đó mà khi cô cầm điện thoại thì hộp thư lại luôn trống.
Cô nghĩ chắc là anh nói chuyện với mấy người bạn, dù sao anh cũng phải có không gian riêng.
Nhưng cuộc hẹn của hai người thưa dần. Anh bảo do anh bận học nên từ nay không thể gặp thường xuyên.
Anh vẫn vậy chỉ là bận rộn hơn ngày trước một chút. Cô không giận dỗi hay hờn trách vì cô biết anh yêu cô.
Những tin nhắn nhớ nhung mỗi đêm của hai người vẫn đều đặn gửi đi gửi đến. Thi thoảng anh lại cho cô bất ngờ khi chạy tới cửa kí túc của cô, đứng đó rồi ngắm nhau qua ô cửa sổ.
Cô hoàn toàn yên tâm về anh. Cho dù ngoài kia ai nói con trai toàn lũ đểu thì cô cũng sẽ loại trừ người yêu mình.
Hôm sinh nhật anh trời mưa to, cô đã rất lo lắng vì sợ kế hoạch của mình sẽ bị hỏng. Nhưng thật may vì đến tối trời tạnh mưa.
Anh hẹn cô tối muộn hãy đến, vì anh muốn đi chúc mừng cùng mấy người bạn, anh hứa sẽ về sớm thôi.
Cô mừng thầm trong bụng như vậy càng tốt cô sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Cô chạy tới chỗ anh thuê, khoảng sân rộng trước đó rất phù hợp để xếp nến và hoa. Cô muốn dành cho anh sự bất ngờ, nên lặng lẽ làm mọi việc mà không báo trước.
Khi cây nến cuối cùng được thắp lên, cửa nhà bỗng nhiên mở ra. Cô ngước mắt lên không khỏi ngạc nhiên, anh và một cô gái khác đang hôn nhau thắm thiết.
Trời lại bỗng đổ mưa làm nến bị tắt hết, cô một mình đứng đó cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với mình.
Anh chạy lại thanh minh với cô, nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả. Cô giật mạnh tay ra rồi chạy đi thật nhanh. Cô cứ thế mải miết cho đến khi đôi chân mỏi rã rời mới dừng lại.
Cô không muốn khóc mà chỉ là nước mưa ướt mặt cô thôi. Bao lâu nay mọi chuyện vẫn như vậy chỉ là thời gian thay đổi thôi.
Bây giờ cô mới hiểu vì sao người ta có câu “Chàng trai bên bạn lúc 17 tuổi sẽ không thể theo bạn suốt cả đời”.
Có lẽ giữa anh và cô đã không thể như lúc đầu nữa rồi.
Khổng Giang