A+ A A- Kiểu đọc sách

Y Phụng: “Lý Hùng hết đẹp trai rồi”

12:34 26/12/2009
loading...

Đi xem show ca nhạc Bước chân hai thế hệ, tôi cũng như nhiều khán giả khá bất ngờ khi gặp lại Y Phụng, giai nhân một thời của điện ảnh Việt Nam. Càng bất ngờ hơn bởi Y Phụng vẫn giữ được vẻ đẹp như những cô gái vừa ngoài 20, mái tóc cắt ngắn trẻ trung đầy cá tính.

Y Phụng đến cùng mẹ, nghệ sĩ Kiều Tiên, để tặng hoa cho NSƯT Lệ Thủy, người bạn diễn thân thiết lâu năm với người cha quá cố của chị, nghệ sĩ cải lương Minh Phụng.

Sau đó ít hôm, tình cờ đi uống cà-phê với ca sĩ Đình Trí, tôi gặp chị. Không mang dáng vẻ kiểu cách của ngôi sao một thời, Y Phụng trò chuyện rất vui vẻ và đồng ý hẹn một buổi phóng vấn trước khi chị trở về Mỹ. Đáng lẽ buổi phỏng vấn sẽ diễn ra vào buổi sáng nhưng vì Y Phụng phải đưa mẹ đi thắp hương ở chùa nên cuộc phỏng vấn đã phải chuyển sang buổi tối, trên sân thượng khách sạn Caravell.

Y Phụng và ca sĩ Đình Trí

Y Phụng chọn địa điểm này vì chị thích được đến những nơi phù hợp với những bộ trang phục của mình và thích được ngắm những người đẹp trong một không gian náo nhiệt.

Sang Mỹ, không có điều kiện tham gia điện ảnh nên Y Phụng đi hát cho đỡ nhớ nghề. Chị hát chủ yếu vào các ngày cuối tuần, thời gian còn lại dành cho cuộc sống riêng.

*Nhắc đến Y Phụng, mọi người vẫn nhớ ngày xưa chị “quậy” lắm…

- Đúng như vậy. Tôi là người thẳng tính. Thích ai thì có thể nói chuyện, không thích là không cần. Đi chơi, biết mình vui là được rồi. Tôi thích hút thuốc thì hút thuốc, thích đến vũ trường chơi thì đến vũ trường chơi, thích mặc đồ hở thì mặc đồ hở.

Nhiều người không thích như vậy thì nghĩ mình quậy thiệt. Bạn thấy đó, Y Phụng vui là cười lớn chứ không phải ngồi im re. Đó là bản tính của Y Phụng, nhưng tôi nghĩ mình biết điều, hiểu chuyện và không bao giờ làm hại ai. Trong đời, tôi không sợ người dữ, chỉ sợ những người làm phản hay kẻ thâm hiểm.

* Nhìn lại thời tuổi trẻ của mình, chị có nghĩ đó là khoảng thời gian nông nổi không?

- Không! Tôi thấy đó là thời gian vui nhất vì mình sống thật với chính mình. Công nhận thời gian khiến cho mình thay đổi. Ngày xưa, tôi thích hút thuốc nhưng giờ thì bỏ rồi, cũng được mười mấy năm, hút lại không được. Tôi sợ già lắm.

Có người nói phụ nữ hút thuốc sau năm 30 tuổi sẽ nhanh già nên tôi sợ và bỏ thuốc lá. Nếu nói không già thì chắc tôi sẽ không bao giờ bỏ đâu (Cười lớn). Nhưng tôi không biết uống rượu, vào vũ trường cũng chỉ uống nước suối hoặc Coca thôi.

* Vậy bí quyết làm đẹp của chị là gì?

- Tập thể dục và cười hoài. Nếu ai nghĩ xấu về mình, tôi cũng không thanh minh. Hồi nhỏ, ai nói xấu mình là tôi đi kiếm cho bằng được để đối chất. Sau, tôi bị nói xấu nhiều tới nỗi không còn gì lạ nữa. Ai nói tốt tôi mới nhạc nhiên.

Tôi không quan tâm nếu người khác nghĩ sai về mình, cũng không thích phải giải thích, miễn là tôi biết mình đang làm gì là được rồi.

* Chắc hẳn chị đã từng gặp không ít lời đồn thổi. Điều gì khiến chị buồn cười nhất?

- Nhiều lắm. Ngày xưa tôi hay đóng những vai vũ nữ, giật chồng nên khi ra đường hay bị người ta dặn nhau “Cẩn thận với con nhỏ này, không khéo nó giật chồng đấy”. Tôi nghĩ có lẽ mình nổi tiếng lắm, người ta mới đồn tới mình. Không ai nhắc tới là người ta không quan tâm rồi.

Có lần, người ta đồn tôi dính xì ke, may túy nên bị bắt. Dì Năm tôi đi về quê, gặp người bán báo rao đồn tôi cặp với Lý Hùng rồi bị bắt vô khám Chí Hòa vì tội buôn heroin, bạch phiến. Dì Năm tôi cũng mua báo xem nhưng không thấy gì hết. Tôi dang nằm ở nhà, bầu sô gọi đến: “Y Phụng! Trời ơi, em ở đâu rồi? Bị bắt rồi à”. Lúc đó, tôi không có cảm giác gì hết.

Những tin đồn linh tinh khiến mình hơi mệt vì đi đâu cũng có người hỏi thăm nhưng quen rồi. Giờ ai đồn, ai hỏi sao Y Phụng đẹp quá vậy thì mới lạ, mới mừng.

* Chị nói sao về tin đồn ngày xưa chị là người yêu của diễn viên điện ảnh Lý Hùng?

- Ai cũng hỏi tôi điều đó. Nhưng giờ tôi hỏi bạn nhé, nếu tôi nói không, liệu bạn có tin? Nếu tôi nói có, bạn tin chứ? Thế nên, hãy hỏi Lý Hùng đi.

* Mối quan hệ giữa hai người cũng phải có gì đó, người ta mới đồn thổi như thế chứ?

- Nghệ sĩ mà. Tụi tôi gặp ai là ôm người đó. Thời đó, chúng tôi đi hát, thân với nhau lắm. Trên màn ảnh, Lý Hùng – Diễm Hương là một cặp còn Y Phụng – Lê Tuấn Anh là một cặp. Nhưng đi hát sô, tôi lại “cặp” với Lý Hùng nhiều hơn. Đến giờ, tôi với Lý Hùng vẫn rất thân. Mỗi lần qua Mỹ, anh đều kiếm tôi và lúc về Việt Nam, tôi thân với ai thì cũng kiếm người đó. Có lẽ vì vậy nên mọi người hay tự đoán thế.

* Khi gặp lại Lý Hùng, chị cảm thấy thế nào?

- Anh ấy mập quá, mập hơn tôi nghĩ. Ngày trước, khi về Việt Nam chịu tang ba, tôi có gặp Lý Hùng. Lúc đó, anh ấy vẫn còn rất phong độ, đẹp trai nhưng bây giờ thì… Chuyến này về tôi chưa gặp, chỉ thấy Lý Hùng trên báo.

* Chị có bất ngờ về điều đó không?

- Tôi hơi tiếc cho Lý Hùng và cả diễn viên Lê Tuấn Anh nữa. Mỗi người mỗi tính, có lẽ các anh là đàn ông nên không giữ gìn như phụ nữ chúng tôi. Những nghệ sĩ bên nước ngoài càng lớn tuổi càng giữ vẻ đẹp của họ hơn, nhưng nghệ sĩ Việt Nam không như vậy. Tôi vẫn thích các anh giữ được phong độ, không muốn họ “sồ sề” như vậy.

* Chị có thất vọng không vì dù sao các anh cũng là thần tượng một thời của các cô gái trẻ?

- Có chứ. Nếu gặp Lý Hùng và Lê Tuấn Anh, tôi cũng sẽ nói thẳng điều đó. Các anh phải giữ tướng chứ. Tôi cũng mong muốn có dịp được hát lại với các anh, muốn quay lại với những người bạn cũ như Diễm Hương, Việt Trinh hay đạo diễn Trần Cảnh Đôn... Lúc đó, tôi sẽ nhắc mấy ông phải ốm lại.

* Chị xuất hiện trong chương trình Bước chân hai thế hệ, Lý Hùng cũng biểu diễn một ca khúc trong chương trình. Gặp lại bạn cũ, chị có xúc động không?

- Rất tiếc tôi không biết có Lý Hùng tham gia chương trình. Đến đoạn trích cải lương ngày xưa của má Lệ Thủy hay hát với ba Minh Phụng, tôi buồn và nhớ ba nhiều. Má Kiều Tiên cũng khóc quá trời nên tôi đưa má về trước. Nếu biết có Lý Hùng, tôi sẽ ngồi lại xem, sẽ tặng hoa cho anh và hôn anh một cái. Mập thì mập nhưng vẫn hôn chứ. Thân mà! (Cười).

Thực ra, tôi thân với Lê Tuấn Anh nhiều hơn. Lê Tuấn Anh gần gũi hơn, nhưng với ai anh cũng vậy, chơi với bạn rất tốt.

* Chị trở về Việt Nam lần này, có nhiều người nhận ra Y Phụng ngoài đời không?

- Những lần trước họ nhận ra, nhưng đợt này thì không bởi tôi đã cắt đi mái tóc dài. Chỉ có các anh hải quan là nhận ra ngay (Cười)

*Chị cảm giác thế nào khi ngày xưa mọi người đều nhận ra mình, còn bây giờ thì không?

- Tôi thấy cũng vậy. Chỉ tại mái tóc của mình ngắn quá nên người ta không nhận ra thôi mà. Thật sự, tôi thích người ta nhận ra nhiều hơn. Tôi thích không khí của mười mấy năm về trước, nghệ sĩ đi ra đường nhận được sự yêu mến của khán giả. Chúng tôi đi quay phim, đi hát ở Cà Mau, đường đông nghịt người luôn. Nhiều nghệ sĩ cũng như tôi, mê không khí đó lắm. Mình đi hát trầy vai tróc vảy mà không ai biết, còn hát làm gì nữa.

Tôi vẫn thích đi ra đường để mặt tự nhiên để mọi người nhận ra mình.

* Chị có nuối tiếc những ngày tháng tươi đẹp đó không?

- Nuối tiếc chứ, nhưng làm sao quay trở lại những ngày đó được. Giờ khán giả ở nhà xem truyền hình nhiều hơn, nghệ sĩ lại quá nhiều. Kéo khán giả đến rạp khó hơn xưa rất nhiều.

 

* Khi còn trẻ, chị đã nổi tiếng vì ăn mặc hở hang lên sân khấu. Đó có phải là điều điên rồ nhất mà chị đã từng làm?

- Tôi không nghĩ mình làm điều gì điên rồ, chỉ là mình rất gan. Thời điểm không ai dám mặc đồ sexy lên sân khấu, chỉ có một mình tôi dám làm.

Năm đó tôi 14 tuổi, học múa ballet nên thấy mặc đồ như vậy cũng bình thường, như khi mình đi tập thôi. Giờ lớn lên, nhìn lại, tôi thấy mình gan chứ không phải điên rồ. Đơn giản, tôi thần tượng Madonna, thấy thế là đẹp nên bắt chước y chang cô ấy.

* Thời điểm đó, chị bị báo chị dập nhiều lắm. Chị có cảm thấy nản không?

- Lúc đó tôi còn nhỏ quá, báo chí “dập” cũng đâu hiểu gì. Khoảng hai năm sau, tôi bắt đầu biết nhận thức nhưng người ta có nói gì đi nữa, mình vẫn mặc vì thích.

Tôi mặc đồ như vậy vì lúc đó vẫn có chỗ cho mình hát. Bầu Duy Ngọc cho tôi một chỗ trong khi các sân khấu khác cấm tiệt. Mặc dù hát miễn phí nhưng tôi vẫn thấy mừng. Các sân khấu nổi tiếng lúc đó như Sân khấu 126, người ta cấm tôi hát. Ba tôi đến xin, rơi nước mắt người ta cũng không cho, tôi giận lắm. Sau này, khi tôi nổi tiếng, họ mời tôi về hát nhưng nhất định tôi không về.

Thực ra, không nhiều người biết tôi hát ra sao nhưng họ nghe con gái nghệ sĩ Minh Phụng đi hát, ăn mặc hở hang lắm nên tò mò tới coi xem con nhỏ này làm gì mà dễ sợ quá.

T
hế nhưng, Y Phụng nổi lên và sống được là nhờ tham gia phim chứ không phải nhạc. Qua một năm sau, tôi đi đóng phim, chỉ là một vai thứ chính thôi nhưng được khán giả thương và chú ý. Tôi ăn ảnh nên được đạo diễn mời đóng vai chính.

Từ phim ảnh, tôi được mọi người chú ý, bầu sô mới kêu nhiều hơn. Giờ nói lại mới thấy thời đó mình khùng nhất, mình gan quá.

* Ngày đó, chị giống như “hotgirl”. Sau bao nhiêu năm, tên tuổi chị vẫn còn “hot”?

(Cười). Không. Tôi nghĩ Tổ cho mình “ăn dày”. Cùng thời với tôi, ít ai còn hoạt động nghệ thuật lắm. Tôi được như vậy có lẽ nhờ phúc của ba tôi.

Tôi không nghĩ mình còn “hot” vì đâu còn trẻ nữa. Chuyện đó để cho khán giả nghĩ thôi chứ mình đâu dám nghĩ đến?

* Khi đi hát, chị có bị áp lực bởi danh tiếng của ba chị không?

- Không. Ba không giúp cho nghề nghiệp của tôi. Tôi được thừa hưởng từ ba gien nghệ thuật nhưng ba không thích tôi theo nghề hát. Vì vậy, ba không cho tôi đi hát dù thời đó, danh tiếng ba tôi có thể hét ra lửa.

Chính vì vậy, tôi mới có thời gian phải chịu khổ nhiều, đi hát mà phải ngủ trên sân khấu, ngủ đình ngủ chùa là bình thường. Đi hát được cho ăn là mừng rồi, làm gì có cát xê.

Ba muốn tôi ăn học đàng hoàng rồi muốn tính gì thì tính bởi gia đình tôi trước giờ không ai học lên cao. Thế nhưng, tôi trốn học hoài. Nhốt tôi ở trường nội trú, buổi tối tôi trèo tường đi coi ca nhạc. Tôi lấy tiền học đi mua vé chứ không chịu đi học. Ba đành chấp nhận cho tôi đi hát với điều kiện: Nếu sau một năm không có tên tuổi, không ai biết đến thì phải về đi học tiếp. Lúc đó, có lẽ tổ nghiệp đưa đẩy cho tôi nối nghiệp ba nên đúng một năm chịu khổ, điện ảnh giúp tôi trở nên đình đám.

Tôi được ba cho theo nghề luôn nhưng không gửi gắm ai hết. Tôi học hết lớp chín là nghỉ. Ba tôi cũng học hết lớp chín rồi đi hát nên ông muốn con gái học hết lớp mười hai, sau đó muốn làm gì thì làm. Tôi nghĩ đến lúc đó già rồi, còn đi hát gì nữa. Tôi mê hát nhiều hơn mê học.

* Chị có ước giá như mình được học hành nhiều hơn không?

- Thật ra, tôi vẫn hay nghĩ mình là con gái, đâu cần học hành gì nhiều. Cho tôi nghề hát là được rồi. Tôi mê hát nhiều hơn.

Nếu bây giờ cho chọn lại, tôi vẫn chọn đi hát dù có thể học thấp hơn, lớp 7, lớp 8 cũng được. Tôi mê nghề hát nhiều lắm nên bỏ học sớm, nhưng các em tôi lại học giỏi hơn chị (Cười).

* Thời gian trôi qua, chị vẫn còn rất đẹp. Có phải chị đã nhờ đến phẫu thuật thẫm mỹ không?

- Không. Nếu phải phẫu thuật thẩm mỹ, sau 60 tuổi, tôi mới làm. Nếu làm, tôi sẽ tuyên bố cho mọi người biết. Mình làm đẹp, việc gì phải sợ.

Tôi chỉ không được cao thôi. Ngày xưa, tôi muốn kéo xương cho cao thêm khoảng 2cm nhưng nghe nói phải ngồi trên xe lăn 3 năm liền không đi hát được nên thôi.

Tôi cao bằng Trương Ngọc Ánh đó, nhưng Ánh “ăn gian” được cái lưng dài nên trông cao hơn một chút (Cười)

* Phụ nữ bao giờ cũng sợ người khác đẹp hơn mình. Nghệ sĩ “bệnh” này còn nặng hơn. Chị có ghen tị với sắc đẹp của ai không?

- Không. Ông trời cho tôi vậy là đủ rồi. Nếu sau này tôi có con, chỉ mong con mình chân tay lành lặn, mắt mũi đừng bị gì là được.

Cuộc đời không cho ai trọn vẹn tất cả. Tôi chỉ có năm phần nhan sắc, năm phần giọng hát mà đi hát cũng mười mấy năm rồi. Tổ vẫn còn thương nên mình vẫn còn hát.

* Tính đến nay, chị đi hát được bao nhiêu năm rồi nhỉ?

- Ờ. Cũng được mười mấy năm… Ơ, bạn hỏi làm chi. Tính đoán tuổi à? Trời, thật là quỷ quyệt! Tuổi đời tôi giấu kỹ lắm…(Cười to)

* Hỏi thật, chị thích mẫu đàn ông như thế nào?

- Trước tiên phải có tiền, không có tiền là không được. Tôi thẳng tính lắm. Không nói quanh co là phải có sự nghiệp này kia mà là phải có tiền. Có tiền để dẫn tôi đi shopping chứ (Cười). Tôi rất mê shopping nên người đó phải làm ra tiền nhiều hơn tôi.

Đàn ông mà làm ít tiền hơn tôi là tôi coi thường. Đã là đàn ông, phải kiếm được nhiều tiền. Đẹp trai không quan trọng nhưng phải dễ nhìn, đừng xấu quá. Một điều nữa, tôi thích nhất là người ấy phải rộng lượng.

* Có vẻ chị dễ bị hấp dẫn bởi những người đẹp trai?

- Tôi thích nhìn những người đàn ông đẹp trai nhưng cặp bồ thì không. Phải nói tôi rất thích những người đẹp. Trai hay gái đẹp tôi cũng nhìn. Người đến “cua” tôi phải có duyên. Mở miệng ra vô duyên thì đi chỗ khác. Tôi ghét những người “vô duyên tàn bạo”.

* Vậy nếu một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có duyên thì sao?

- Trời ơi. Tấn công tới liền, khỏi cần người ta phải “cua” tôi. Tôi “cua” người ta hoài (cười). Nhưng người trước kia toàn là do tôi “ cua”. Anh đẹp đúng không, tôi thấy anh cười với tôi là tôi biết anh thích tôi rồi.

Tôi sẽ tới làm quen trước, không mất thời gian lâu đâu, mệt lắm. “Anh tên gì vậy, Em thích anh đó. Anh thích thì đi chơi, không thích thì thôi…”

* Chị bạo quá. Vậy có bao giờ chị bị từ chối không?

- Trời ơi. Từ xưa đến giờ, toàn người ta bỏ tôi không à. Tôi “cua” người ta rồi người ta bỏ tôi trước.

* Tại sao vậy?

- Ai biết đâu. Tôi đi shopping nhiều quá nên bị người ta bỏ. Chắc tại tôi xài nhiều quá nên người ta sợ không chịu nổi, phải bỏ chạy, chứ không có lý do gì người ta bỏ mình (Cười).

* Chị đúng là “tín đồ shopping” đấy...

- Có lẽ thế. Vì vậy nên tôi nghèo hoài. Tôi chỉ thích quần áo, giày dép, son phấn, dầu thơm thôi…

* Công nhận chị mê làm đẹp thật. Thấy chị dặm phấn trên mặt hoài?

- Cứ 5 phút tôi soi gương một lần và cứ hai giây rưỡi lại trát phấn một lần đấy (Cười). Chắc tại tôi dùng nhanh hết phấn, đàn ông mua phấn cho tôi nhiều quá nên họ sợ, bỏ đi hết.

* Chị mất bao nhiêu lâu để bắt đầu một mối quan hệ mới?

- Trong tình yêu, tôi cũng chung tình lắm. Nếu người ta bỏ mình, cũng phải một, hai năm sau tôi mới bắt đầu có tình cảm mới.

Đâu ai nói trước được điều gì trong chuyện tình cảm. Nhiều khi ra đường, gặp anh nào đấy bảnh trai là tôi yêu liền. Người ta gọi đó là tiếng sét ái tình. Thế nhưng, có người nhiều khi mình quen một, hai năm cũng chẳng có cảm giác gì.

Anh có tin một quãng thời gian hai, ba năm liền, tôi ở không, chẳng yêu ai.

* Hỏi một câu riêng tư một chút, tổng kết lại, chị có bao nhiêu mối tình rồi?

- Nhiều quá, làm sao đếm? Tôi nói thật đó! Nhiều khi gặp người quen, tôi còn không biết nữa. Đừng hỏi tôi có bao nhiêu người tình nhé vì tôi cũng không thể nhớ được.

* Vậy ngoài Lý Hùng, chị còn yêu người nào thuộc giới nghệ sĩ nữa không?

- Ủa, sao hỏi Lý Hùng? Tôi biết ngay mà. Tôi có nói có yêu Lý Hùng đâu, bạn lại không tin. Anh Lý Hùng không nằm trong danh sách người yêu của tôi đâu.

* Nhưng trên một bài báo, Lý Hùng có nói Y Phụng là người anh ấy yêu nhất?

- Anh ấy yêu tôi hả? Có không vậy? Báo nào vậy? Chắc nhầm rồi! Lý Hùng có rất nhiều người yêu nhưng không có tôi trong số đó đâu.

* Nếu điều đó là sự thật?

- Nếu là thời điểm trước đây, có thể tôi cũng yêu anh ấy chứ. Lý Hùng đẹp trai mà, nhưng giờ bảo anh ấy ốm lại đi rồi đợi tôi trả lời (Cười lớn).

Tôi hơi ngạc nhiên trước những điều bạn vừa nói đấy. Tôi biết Lý Hùng rất kín tiếng, phải thân lắm anh mới chia sẻ. Người mới gặp không thích tính anh ấy ngay đâu.

Lý Hùng rất ít khi chơi với người trong giới nghệ thuật và đặc biệt kín tiếng trong chuyện tình yêu. Nếu Lý Hùng nói yêu tôi thì tôi cũng trân trọng lắm chứ. Ngày xưa, anh ấy rất đào hoa, một thời mà…

* Có bao giờ chị hỏi chuyện tình cảm của Lý Hùng và nhắc anh ấy sớm lấy vợ không?

- Có một lần, cũng lâu lắm rồi, trước cả khi ba tôi mất, Lý Hùng có đến tìm tôi để rủ đi chơi nhưng tôi không gặp. Lần sau, tôi về nước, đi ăn với bạn thì gặp anh ấy, thấy đi chung với bạn gái.

Tôi hỏi “Chừng nào cưới vợ đây, cha nội?”. Anh ấy nói “Chưa đâu. Hên xui. Nếu không thì ở giá”.

Tôi biết tính Lý Hùng. Anh là người rất chung tình. Người nào anh ấy yêu thực sự thì mới cưới. Lý Hùng là tài tử đẹp trai, nổi tiếng, biết bao nhiêu cô theo nhưng anh lại không phải là người dễ yêu. Tôi còn nhớ khi quay phim Tình nàng áo trắng, có rất nhiều cô bạn từ nước ngoài về theo đuổi nhưng anh đều từ chối không tiếp.

Tôi biết Lý Hùng đam mê nghề nhiều không thua kém gì tôi đâu. Không hiểu vì sao đến giờ anh vẫn chưa lấy vợ. Hên xui đi nha (Cười).

* Vậy trong danh sách “ không thể đếm được” của chị, có ai là nghệ sĩ không?

- Không. Mình hiểu bản thân quá rồi, yêu người giống mình làm chi nữa. Nhưng chắc là do mình không có duyên thôi. Nhiều khi người trong giới ghen hơn người ngoài giới đấy.

Đừng tưởng người trong giới thì dễ hiểu và thông cảm với mình hơn người ngoài. Như ba tôi, sau khi tôi lớn, ba không muốn cho mẹ tôi đi hát nữa. Ông không thích và không muốn mẹ tôi hát với ai hết.

* Tuy chị không yêu ai là nghệ sĩ, nhưng tin đồn cặp với người này người kia nhiều lắm, phải không?

- Có chứ. Người ta đồn nhiều. Không chỉ có Lý Hùng, tôi còn bị đồn yêu Lê Anh Tuấn nữa kìa. Nhưng thôi kệ, còn nổi tiếng còn được đồn mà.

* Xin cảm ơn chị. Chúc chị sức khỏe và hạnh phúc.

Theo TGVH
loading...
Viết bình luận

Tin tức Du lịch

loading...