Góc chợ quê ngày giáp tết

Còn bây giờ, quê tôi khác nhiều rồi, làng đã thành phố, những bức tường xám màu che khuất tầm nhìn... Chỉ còn duy nhất cây gạo đứng đó với thời gian, một mình chiêm nghiệm và chứng kiến.
15/04/2009 22:30

(Bài dự thi) - Tôi cùng con gái trở về quê ngày giáp tết. Đã hơn chục năm xa quê rồi. Xuân đang về. Con đê làng lượn quanh quanh ven sông. Tôi đang đi trên đồng đất quê mình. Cảm giác xuân đang về làm tâm hồn náo nức như thời con trẻ.

Mưa lay phay không ướt áo làm không khí trong trẻo, thơm tho hơn, dịu đầm hơn. Đôi khi, một vài con gió còn lưu luyến cái mùa đông giá lạnh làm xao xác và tung lên trên trời những cánh vàng của mấy cái cây phía trong đê. Tôi nín hơi rồi hít thật sâu luồng không khí của quê nhà và cảm thấy nó đang hoà vào dòng máu của cơ thể mình.

Tôi đằm mình trong cái bâng khuâng của ngày giáp tết mà hình như chỉ có những người lớn tuổi mới cảm nhận được. Nao nao một điều gì đó trong lòng, nghèn nghẹn điều gì đó chưa thốt được thành lời. Quê mình đây, một thời tuổi thơ của mình đây. Thay đổi nhiều quá. Có phải chính vì sự thay đổi đó làm lòng tôi nao nao. Tôi muốn tìm lại ngày xưa của mình qua cái chợ quê, nơi tôi có những kỉ niệm đẹp về một gia đình hát xẩm nghèo và cũng một kỉ niệm đẹp về đứa con gái trong gia đình đó.. Không biết từ khi nào, tôi bị hình dáng gày gò với nước da trắng xanh, mái tóc đen ngang vai và đặc biệt là giọng hát của nó ám ảnh. Ngày đó, mỗi phiên chợ, nếu được đi, tôi đều đến để chỉ nghe nó hát.

Gia đình nó có ba người. Ông bố mù loà kéo cây nhị cũ kĩ. Nhìn ông và cây nhị, tôi thấy đúng là một cặp đôi, đều úa già và héo hắt như nhau. Bà mẹ thì chỉ hát những bài ca não nùng toàn chuyện li biệt với tha hương và nó, nó cũng được bà mẹ dạy cho hát, nếu không những “Con cò lặn lội” thì cũng “Thuở trời đất nổi cơn gió bụi” trong “Chinh phụ ngâm” hoặc “Trấn ải lưu đồn nơi Cao Bằng” heo hút... Buồn lắm! Giọng ca của nó buồn lắm! Tôi, đôi khi, vẫn thấy những tiếng sụt sịt, mủi lòng của người nghe. Nhưng mặt nó lạnh tanh. Tôi băn khoăn. Suy nghĩ của tôi là nó đã quá buồn và khổ, buồn hết chỗ để buồn rồi. Nỗi buồn ngấm đậm trong người nó.

Chợ phiên quê tôi năm ngày họp một lần nên tôi rất nhớ những ngày gia đình hát xẩm này đến hành nghề. Thường thì gia đình họ nghỉ dưới gốc cây gạo gần chợ. Cây gạo đỏ rực như lửa vào những ngày rét nàng Bân. Đó là những ngày thời tiết dễ chịu, khô ráo, không âm u lạnh lẽo nữa. Mùa hè, những đêm trăng sáng, tôi và tụi trẻ con thường ra chơi nơi bãi trống gần đó. Tôi cũng chú ý đến những bữa ăn đạm bạc của họ. Mọi sự chi tiêu của cái gia đình này đều do bà vợ quản lí. Tôi thấy chả có gì đáng nói, nếu như không vì một lần, tôi thấy bà già ngửa cổ tu rượu. Bà mẹ nó uống rượu, một cái sự hiếm của đàn bà thời đó. Tôi biết thêm, con bé nó cũng biết mẹ nó uống rượu. Có phải vì thế mà nét mặt nó càng buồn.

Những ngày đông giá rét, trời lạnh lắm. Đôi khi mưa, càng làm cho cái lạnh tê tái. Cái quán xiêu vẹo nơi cuối chợ là chỗ ngủ tạm của gia đình nhà hát xẩm vào những ngày đón phiên chợ. Những hôm trời mưa gió như vậy, tôi cứ nghĩ về gia đình nó. Tôi hình dung ra bàn tay của bố nó, bàn tay khô cứng kéo nhị, âm thanh phát ra từ chiếc vĩ và dây tơ vang qua mặt bầu nghe chua chua, nghẹt nghẹt như bị vướng hay vấp nơi cái cổ đã quá già và chằng chịt gân của ông. Nghe mãi thành quen bởi ông chỉ có mỗi một bài đệm với vài giai điệu lặp đi lặp lại. Cảm tưởng như cái sự gian lao, khắc khổ của cuộc đời được ông dồn hết vào tiếng vang của bầu nhị, từ cái vĩ kéo và đôi dây tơ. Ông quí cây nhị đó lắm, vì hình như có nó, mới thành cái gia đình hát xẩm lang thang này. Còn nó, chắc nó đang co quắp ngủ trong góc lều, nơi kín gió. Chỗ nó ngủ, cái ổ của nó, chắc cũng chỉ có bó rơm xin đựơc ở mấy cái nhà gần chợ. Còn bà mẹ, chắc thi thoảng bà lại ngửa cổ nhấp một ngụm rượu cho ấm người. Chẳng hiểu sao tôi lại chú ý cái góc chợ có cái quán xiêu vẹo đó. Đến chợ, bao giờ tôi cũng cứ đảo qua đấy, cứ như đó là nơi thân thiết với mình vậy.

Tôi nhớ gánh hát xẩm còn bởi vì giọng hát của con bé. Con bé với tiếng hát ngọt lịm những nỗi khổ, nỗi buồn. Người nghe trầm trồ khen nó nhiều lắm, cũng thưởng cho nó nhiều, mỗi lần nó cầm cái nón mê cũ kĩ, mất vành đi vòng quanh một lượt, nhưng không bao giờ nó dừng trước mặt tôi, mặc dù đôi khi, tôi cũng có những đồng tiền bé mọn để dành cho nó. Những lần đến chợ phiên, tôi luôn nghe nó hát. Tôi ngồi vòng trong, gần đến nỗi tôi nhận thấy cái cổ nó trắng xanh và có một nốt ruồi. Có điều tôi không muốn nói, mặt nó lạnh và đôi mắt buồn lắm, tôi cảm thấy nó cũng nhớ được mặt tôi trong cái đám đông vây quanh. Trong đầu tôi, tôi luôn tự an ủi và bênh vực cho cho cái mặt “lạnh” của nó, bởi nó quá nghèo nên mới thế mà thôi. Với lại, nó không có bạn bè, nên nó buồn! Tôi rất muốn kết bạn với nó.
 
Tôi lớn lên và theo xô đẩy dòng đời, một thời gian dài vì chiến tranh rồi lại một thời gian dài vì lo mưu sinh, những tưởng tôi cũng đã quên cái chợ quê nghèo có gánh hát xẩm, những tưởng tôi cũng quên dần con bé có khuôn mặt lạnh và đôi mắt buồn, nhưng thật không phải như vậy, cứ mỗi lần qua một vùng quê nào đó, cái góc chợ quê ngày thơ của tôi lại hiện ra rõ mồn một. Tôi như vẫn nghe thoang thoảng giọng ca ngọt ngào đẫm buồn của con bé. Dù thời gian trôi bao nhiêu, trong kí ức của tôi, nó vẫn là con bé, con bé có cái mặt lạnh và đôi mắt buồn.

Tôi tần ngần đứng trước cổng chợ. Cây gạo cố xưa vẫn còn, sứt sẹo, xù xì và cùng với thời gian, nó chai lì hơn. Chưa tới mùa hoa nở nhưng hơi xuân đã về và nhành non ẩm ướt mơn mởn đã gợn lên một màu xanh ấm áp. Tôi vào chợ. Góc chợ và cái quán xiêu vẹo không còn nữa. Tôi thả bước như mộng du quanh chợ như để tìm về những ngày xưa đã qua. Không khí ồn ào của phiên chợ gần tết không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi như đang gặp con bé, đang nói chuyện với nó, đang lấy đồng xu bé mọn của mình để vào cái nón mê mất vành vừa lướt qua. Tôi nhìn vào mắt con bé, không phải đôi mắt buồn nữa, nhưng vẫn là đôi mắt đó, nó có cuộc sống mới rồi... Ồ, lạ quá! Mắt nó phải là mắt buồn chứ... Tiếng loa thùng ở ngoài cổng chợ rộn lên. Đúng, vẫn còn phảng phất cái phiên chợ ngày xưa. Không phải là gánh hát xẩm, không phải là tiếng nhị cò cử già nua, mà là tiếng xập xình thời hiện đại. Tôi bừng tỉnh, cái ngày xưa êm đềm đã qua, giọng hát xẩm ngọt ngào chỉ còn trong nỗi nhớ, tôi bâng khuâng và hẫng hụt như bị mất cái gì quí giá. Cứ vẩn vơ tìm xem mình mất thứ gì, và tôi chợt hiểu, cái đó là nỗi nhớ về quê của tôi. Trong tôi, phiên chợ quê ngày xưa là một nỗi buồn nhẹ nhàng, một tiếng nhị và một giọng ca. Cả một kí ức thơ trẻ mãi không phai.

Còn bây giờ, quê tôi khác nhiều rồi, làng đã thành phố, những bức tường xám màu che khuất tầm nhìn... Chỉ còn duy nhất cây gạo đứng đó với thời gian, một mình chiêm nghiệm và chứng kiến. Con gái nhỏ của tôi giật giật tay tôi:

- Bố nhìn gì thế?

- Bố đang nhìn về góc chợ “của bố” ngày xưa... Bố đang nghe “ngày xưa” của bố với tiếng nhị cò cưa và với tiếng ca ngọt ngào...

Chắc là con tôi còn quá nhỏ để hiểu nỗi lòng tôi.

Vinh Anh

Tin cùng chuyên mục

Thông báo về việc gửi báo biếu giải "Một chuyến đi"

Thông báo về việc gửi báo biếu giải "Một chuyến đi"

Thời gian vừa qua chúng tôi có nhận được một số thắc mắc của các bạn về việc nhận báo biếu thuộc phạm vi giải "Một chuyến đi". Chúng tôi xin trả lời cụ thể như sau.

TT&VH và blogger tới thăm nhà bé Xinh

TT&VH và blogger tới thăm nhà bé Xinh

Mặc dù không thể gặp em Xinh tại Đà Nẵng nhưng đại diện báo TT&VH cùng blogger 3 miền đã có buổi nói chuyện chân tình với ba của em. Ngoài ra một số tiền nhỏ cũng đã được các blogger chia sẻ với gia đình.

Thông báo về giải thưởng cho những tấm gương vượt khó

Thông báo về giải thưởng cho những tấm gương vượt khó

Như đã đưa tin, tại buổi lễ Tổng kết và trao giải Một chuyến đi, ông Nguyễn Văn Mỹ (Công ty Lửa Việt) đã hứa dành 3 suất du lịch miễn phí cho 3 nhân vật.

HẬU MỘT CHUYẾN ĐI

HẬU MỘT CHUYẾN ĐI

Lần đầu tiên tôi đến Hà Nội,không một người quen thân, chỉ có một cái địa chỉ 33 Lê Thánh Tông - Hà Nội và hai số điện thoại của 2 phóng viên báo Thể Thao Văn Hóa, lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng...

Đi để sống chậm lại

Đi để sống chậm lại

Tôi hiểu được những cố gắng, nỗ lực và cả áp lực của Ban tổ chức, để biết rằng tổ chức một cuộc thi, chăm sóc cho cuộc thi ấy và để nó tạo được tiếng vang quả là rất khó khăn.

Một chuyến đi và em bé cần cứu giúp

Một chuyến đi và em bé cần cứu giúp

Ngay khi "Một chuyến đi" kết thúc, một độc giả của TTVH tại Đà Nẵng đã mở ra một chuyến đi mới, chuyến đi tình nghĩa. Và một trường hợp cần cứu giúp đã được độc giả này gửi tới TTVH để mong sự chia sẻ.

Những khoảnh khắc buổi lễ trao giải "Một chuyến đi"

Những khoảnh khắc buổi lễ trao giải "Một chuyến đi"

Đã có rất nhiều khoảnh khắc đáng nhớ được ghi lại trong buổi lễ tổng kết và trao giải. TT&VH xin được giới thiệu để những bạn đọc không đến dự được có thể hình dung qua buổi lễ trang trọng này.

Tin mới nhất

Đà Nẵng đón Giáng sinh – Chào năm mới 2025 với nhiều chương trình du lịch độc đáo

Đà Nẵng đón Giáng sinh – Chào năm mới 2025 với nhiều chương trình du lịch độc đáo

Chào mừng lễ Giáng sinh và năm mới 2025, các đơn vị du lịch, lưu trú, điểm công cộng trên địa bàn thành phố Đà Nẵng đang có nhiều hoạt động, chương trình độc đáo, hấp dẫn thu hút khách du lịch.

Du lịch Huế “cất cánh” bằng thế mạnh di sản văn hóa

Du lịch Huế “cất cánh” bằng thế mạnh di sản văn hóa

Năm 2025 là dấu mốc quan trọng đánh dấu bước ngoặt Thừa Thiên - Huế trở thành thành phố trực thuộc Trung ương, đem đến nhiều vận hội mới cho địa phương.

Thái Nguyên lần đầu tổ chức Liên hoan ẩm thực các món ăn chế biến từ cây chè

Thái Nguyên lần đầu tổ chức Liên hoan ẩm thực các món ăn chế biến từ cây chè

Ngày 16/12/2024, tại thành phố Thái Nguyên, Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Thái Nguyên phối hợp với Hiệp hội Du lịch tỉnh tổ chức Liên hoan Ẩm thực mang chủ đề “Trải nghiệm xứ trà, đậm đà bản sắc”.

Ninh Thuận tăng cường bảo vệ và phát huy giá trị đồi cát Nam Cương

Ninh Thuận tăng cường bảo vệ và phát huy giá trị đồi cát Nam Cương

Đồi cát Nam Cương (xã An Hải, huyện Ninh Phước) nằm cách trung tâm thành phố Phan Rang – Tháp Chàm khoảng 7 km về hướng Đông Nam được ví như "tiểu sa mạc Sahara" với cảnh quan và địa hình độc đáo.

Quảng Bình phát triển du lịch nông thôn, du lịch cộng đồng

Quảng Bình phát triển du lịch nông thôn, du lịch cộng đồng

Tỉnh Quảng Bình có nhiều danh lam thắng cảnh kỳ thú, hấp dẫn du khách trong nước và quốc tế.

Phở và nem “chinh phục” thực khách Italy

Phở và nem “chinh phục” thực khách Italy

Ngày 12/12/2024, Đại sứ quán Việt Nam tại Italy đã phối hợp với Vietnam Airline tổ chức sự kiện “Phở và Nem: Đường đến với ẩm thực Việt Nam - Bay thẳng Việt Nam - Italy từ tháng 7/2025” nhằm quảng bá văn hóa ẩm thực và thúc đẩy du lịch Việt Nam.

Độc đáo khu phố bao cấp của Hà Nội được tái hiện trong "Đêm Trúc Bạch"

Độc đáo khu phố bao cấp của Hà Nội được tái hiện trong "Đêm Trúc Bạch"

Lần đầu tiên tại Hà Nội, một không gian với bối cảnh là một khu phố cổ Hà Nội với các toa tàu điện, các cửa hàng bách hóa… gợi nhớ cho người dân Thủ đô và du khách về ký ức của "thời bao cấp", một trong những thời kỳ đặc biệt của đất nước.

Đêm Trúc Bạch: Điểm đến của một Hà Nội quyến rũ, sâu lắng và đậm chất thơ

Đêm Trúc Bạch: Điểm đến của một Hà Nội quyến rũ, sâu lắng và đậm chất thơ

Đêm Hà Nội với sự lung linh của ánh đèn và hơi thở lịch sử qua từng góc phố, là một mô hình độc đáo, giúp du khách khám phá một Hà Nội rất khác - một Hà Nội quyến rũ, đậm chất thơ và sâu lắng.

Bí ẩn những địa điểm được cho là cánh cổng dẫn tới thế giới khác đến nay vẫn chưa có lời giải

Bí ẩn những địa điểm được cho là cánh cổng dẫn tới thế giới khác đến nay vẫn chưa có lời giải

Những nơi này đều có nhiều truyền thuyết bí ẩn xoay quanh và được cho là có thể dẫn lối cho người trần sang thế giới bên kia.

TP.HCM được Giải thưởng Du lịch thế giới chọn làm nơi trao giải

TP.HCM được Giải thưởng Du lịch thế giới chọn làm nơi trao giải

World Travel Awards chọn TP.HCM là địa điểm tổ chức Lễ trao giải thưởng khu vực châu Á và châu Đại Dương năm 2022.